Hành trình về Trời – Suy niệm lễ Chúa Thăng Thiên

Đức tin Ki-tô giáo dạy chúng ta: khi sinh ra ở đời, là con người khởi đầu hành trình “về trời”. Đây là một hành trình dài, đầy gian nan và nghiệt ngã. Một tác giả đã viết: “Khi sinh ra, con người từ lòng mẹ bước vào trái đất; khi qua đời, con người từ lòng đất bước vào quê trời. Trời là “quê”, là nơi con người luôn hướng về, đau đáu một nỗi hoài niệm khôn nguôi. Khi hướng về một người hay một nơi chốn, là ta dành cho người hay nơi ấy một tình yêu mãnh liệt. Tình yêu ấy có thể giúp ta vượt lên những khó khăn thử thách. Hướng về trời cũng là hướng về sự hoàn thiện. Hành trình “về trời” cũng là hành trình của nỗ lực cố gắng không ngừng, nhằm thanh tẩy bản thân khỏi những bất toàn. Mỗi ngày sống trên trần gian, ta cảm nhận sự mới mẻ của cuộc sống xung quanh, đồng thời cảm nhận bàn tay quan phòng yêu thương của Thiên Chúa. “Cám ơn Trời (hay Đời) mỗi sớm mai thức dạy; ta có thêm ngày mới để yêu thương”. Mục đích của việc tạo dựng con người là để được Thiên Chúa yêu thương. Con người cũng hiện hữu trên đời để sống tình yêu thương. Biết mình được yêu và thực thi yêu thương sẽ làm cho cuộc sống này tốt đẹp và nhân ái hơn. Thánh Au-gút-ti-nô đã cầu nguyện: “Lạy Chúa là vẻ đẹp của ngàn xưa, một vẻ đẹp mỗi ngày mỗi mới”. Mỗi ngày, Thánh nhân lại nhận ra nét mới mẻ về Thiên Chúa và tình thương của Ngài.

Hành trình cuộc đời là hành trình “về trời”. Tuy vậy, Ki-tô hữu không chỉ mải mê hướng về Trời mà dửng dưng với Đất. Trong lịch sử, Trời đã vào Đất. Ngôi Lời đã nhập thể và cư ngụ giữa chúng ta. Người đã đem lửa vào Đất và ước mong cho lửa ấy cháy bừng lên, sưởi ấm mọi cõi lòng và soi khắp miền thế giới. Đó là ngọn lửa yêu thương. Cuộc đời dương thế của Đức Giê-su, Con Thiên Chúa làm người là mẫu gương và động lực cho chúng ta trong cuộc sống hằng ngày. Chúa Giê-su đã yêu mến những kẻ thuộc về Người và Người yêu thương họ đến cùng (Ga 13,1). Như thế, Ngôi Lời làm người để rao giảng và thực thi đức yêu thương. Giáo huấn của Chúa Giê-su tóm lại trong một giới răn ngắn gọn: “Anh em hãy yêu thương nhau, như Thày đã yêu thương anh em” (Ga 15,12). Không chỉ yêu thương “những kẻ thuộc về mình”, Chúa Giê-su yêu mến tất cả những ai Người gặp gỡ trên đường đời, thậm chí cả những kẻ thù ghét Người. Chúa dành tình thương đặc biệt với những người bé mọn, cô thế cô thân và bị gạt ra bên lề của cuộc sống. Người là hiện thân và là Dung mạo Lòng Thương xót của Chúa Cha. Chúa Cha yêu Chúa Giê-su như thế nào, thì Chúa Giê-su cũng dành cho chúng ta tình yêu như thế. Tình yêu Chúa Giê-su dành cho chúng ta có chung một biên độ và cường độ như tình yêu của Chúa Cha dành cho Chúa Con. Đây là một huyền nhiệm con người không thể hiểu thấu. Đó là huyền nhiệm của tình yêu.

Có một thời, người ta quan niệm sai lầm rằng những người theo Đạo chỉ hướng về Trời như một ảo tưởng xa vời mà quên đi cuộc sống hằng ngày. Quan điểm này thường được một số triết gia vô thần trích dẫn. Nếu đọc Tin Mừng, chúng ta thấy Chúa Giê-su mời gọi những ai tin vào Người phải trở nên muối đất, nên ánh sáng trần gian. Người cũng mời gọi các môn đệ (và các tín hữu) phải làm những việc tốt để những người khác nhìn vào đó mà tôn vinh Thiên Chúa (x. Mt 5,13-15). Chúa cũng nêu một điều kiện rõ ràng để người đời nhận ra các môn đệ của Người như sau: “Mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thày ở điểm này: là anh em có lòng yêu thương nhau” (Ga 13,35). Công đồng Vatican II đã nêu rõ: “Việc tông đồ nổi bật hơn cả chính là hoạt động xã hội của các Ki-tô hữu, và Thánh Công đồng ước ao hoạt động đó lan đến mọi lãnh vực trần thế, kể cả lãnh vực văn hóa” (TĐGD số 7). Ở một nơi khác, Công đồng mời gọi: “Người công dân phải nung nấu tinh thần yêu nước trong tinh thần cao thượng và trung kiên chứ không hẹp hòi ích kỷ, nghĩa là làm sao để đồng thời vẫn quan tâm đến ích lợi của toàn thể gia đình nhân loại, được nối kết bằng nhiều mối liên hệ khác nhau giữa các chủng tộc, sắc dân và quốc gia” (MV, số 75). Những trích dẫn trên đây khẳng định: Ki-tô hữu không phải là người bị “bứng rễ” khỏi dân tộc và truyền thống văn hóa của mình. Trái lại, họ được mời gọi cộng tác với Chúa để làm cho trần gian này trở nên phác thảo đời sau.

Khi mừng lễ Phục sinh cũng như lễ Thăng Thiên, Giáo Hội mời gọi chúng ta hãy hướng về trời, tìm kiếm những sự trên trời. Hướng về trời là hướng về quê hương. Nơi đó có Thiên Chúa Ba Ngôi, có Đức Trinh nữ Ma-ri-a, các thánh nam nữ mọi thời đại. Các thánh là những người tuy sống ở trần gian, nhưng vẫn coi quê trời là trung tâm điểm cho mọi chọn lựa, và lấy Lời Chúa làm kim chỉ nam cho đời mình. Các ngài đã khơi nguồn sức mạnh không phải bằng những cách thức và phương tiện trần thế, nhưng nhờ ơn Chúa và sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần.

“Hỡi những người Ga-li-lê, sao còn đứng nhìn trời?”. Lời của hai sứ thần mặc áo trắng nói với các môn đệ khi các ông đang lưu luyến nhìn lên cao, khi Chúa Giê-su đang tiến vào đám mây. Các sứ thần muốn nói với các ông: hãy xuống núi, hãy trở về với cuộc đời để thực thi lệnh truyền của Đấng Phục sinh. Ga-li-lê là điểm gặp gỡ đầu tiên của Chúa Giê-su với các môn đệ. Ga-li-lê cũng là nơi xuất phát của một chương trình truyền giáo mới. Từ nay, các môn đệ được trang bị bằng sức mạnh của Chúa Thánh Thần, tràn đầy niềm vui và hứng khởi, hân hoan lên đường để kể cho mọi người về những gì mình đã cảm nhận, với niềm xác tín Người sẽ trở lại trong vinh quang.

Quê hương chúng ta ở trên trời, và chúng ta nóng lòng mong đợi Đức Giê-su Ki-tô từ trời đến cứu chúng ta. Người có quyền năng khắc phục muôn loài, và sẽ dùng quyền năng ấy mà biến đổi thân xác yếu hèn của chúng ta nên giống thân xác vinh hiển của Người” (Pl 3,20-21). Qua những lời này, thánh Phao-lô cho chúng ta thấy tương lai cuộc đời theo nhãn quan Ki-tô giáo. Cuộc sống là hành trình “về trời” và mỗi chúng ta đang tiến về phía trước với niềm xác tín cậy trông, vì có Chúa đang chờ đợi chúng ta ở cuối con đường.

+TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

Nguồn: TGP Hà Nội

TIN MỚI NHẬN

TIN HÀNH HƯƠNG

TIN GIÁO XỨ

SUY NIỆM LỜI CHÚA

Translate »
Lên đầu trang