Bài Ðọc I: Kb 1, 2-3; 2, 2-4

“Người công chính sẽ sống được nhờ trung tín”.

Trích sách Tiên tri Khabacúc.

Lạy Chúa, con kêu cầu Chúa cho đến bao giờ mà Chúa không nghe? Con phải ức ép kêu lên cùng Chúa, mà Chúa không cứu con sao? Cớ sao Chúa tỏ cho con thấy sự gian ác và lao khổ, cướp bóc và bất lương trước mặt con? Dù có công lý, nhưng kẻ đối nghịch vẫn thắng.

Chúa đáp lại tôi rằng: “Hãy chép điều con thấy, hãy khắc nó vào tấm bảng, để đọc được dễ dàng. Bởi hình lạ còn xa, nó sẽ xuất hiện trong thời sau hết, và sẽ chẳng hư không. Nó kết duyên với ngươi, hãy chờ đợi nó, vì nó sẽ đến không trì hoãn. Chắc chắn nó sẽ đến, không sai. Người không có lòng ngay thì ngã gục, nhưng người công chính sẽ sống nhờ trung tín”.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 94, 1-2. 6-7. 8-9

Ðáp: Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Người: “Các ngươi đừng cứng lòng!” (c. 8).

Xướng: 1) Hãy tới, chúng ta hãy reo mừng Chúa, hãy hoan hô Ðá Tảng cứu độ của ta! Hãy ra trước thiên nhan với lời ca ngợi, chúng ta hãy xướng ca để hoan hô Người.

Ðáp: Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Người: “Các ngươi đừng cứng lòng!” (c. 8).

2) Hãy tiến lên, cúc cung bái và sụp lạy; hãy quỳ gối trước nhan Chúa, Ðấng tạo thành ta. Vì chính Người là Thiên Chúa của ta, và ta là dân Người chăn dẫn, là đoàn chiên thuộc ở tay Người.

Ðáp: Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Người: “Các ngươi đừng cứng lòng!” (c. 8).

3) Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Người: “Ðừng cứng lòng như ở Meriba, như hôm ở Massa trong khu rừng vắng, nơi mà cha ông các ngươi đã thử thách Ta; họ đã thử Ta mặc dầu đã thấy công cuộc của Ta.

Ðáp: Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Người: “Các ngươi đừng cứng lòng!” (c. 8).

Bài Ðọc II: 2 Tm 1, 6-8, 13-14

“Con chớ hổ thẹn làm chứng cho Chúa chúng ta”.

Trích thư thứ hai của Thánh Phaolô Tông đồ gửi cho Timô-thêu.

Con thân mến, cha khuyên con hãy làm sống lại ơn Thiên Chúa đã ban cho con do việc đặt tay của cha. Vì chưng, Thiên Chúa không ban cho chúng ta một thần khí nhát sợ, mà là thần khí dũng mạnh, bác ái và tiết độ. Vậy con chớ hổ thẹn làm chứng cho Chúa chúng ta, và cho cha nữa, là tù nhân của Người, nhưng con hãy đồng lao cộng tác với cha vì Tin Mừng, nhờ quyền năng của Thiên Chúa.

Con hãy lấy những lời lành lẽ phải, con đã nghe cha nói, làm mẫu mực trong đức tin và lòng mến nơi Ðức Giêsu Kitô. Con hãy cậy nhờ Thánh Thần là Ðấng ngự trong chúng ta mà gìn giữ kho tàng tốt đẹp.

Ðó là lời Chúa.

Alleluia: Ga 10, 27

Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Con chiên Ta thì nghe tiếng Ta: Ta biết chúng và chúng theo Ta”. – Alleluia.

Phúc Âm: Lc 17, 5-10

“Nếu các con có lòng tin”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi ấy, các Tông đồ thưa với Chúa Giêsu rằng: “Xin Thầy ban thêm lòng tin cho chúng con”. Chúa liền phán rằng: “Nếu các con có lòng tin bằng hạt cải, thì dẫu các con khiến cây dâu này rằng: ‘Hãy bứng rễ lên mà đi trồng dưới biển’, nó liền vâng lời các con.

“Ai trong các con có người đầy tớ cày bừa hay chăn súc vật ngoài đồng trở về, liền bảo nó rằng: ‘Mau lên, hãy vào bàn dùng bữa’, mà trái lại không bảo nó rằng: ‘Hãy lo dọn bữa tối cho ta, hãy thắt lưng và hầu hạ ta cho đến khi ta ăn uống đã, sau đó ngươi mới ăn uống’. Chớ thì chủ nhà có phải mang ơn người đầy tớ, vì nó đã làm theo lệnh ông dạy không? Thầy nghĩ rằng: Không. Phần các con cũng vậy, khi các con làm xong mọi điều đã truyền dạy các con, thì các con hãy nói rằng: ‘Chúng tôi là đầy tớ vô dụng, vì chúng tôi đã làm điều chúng tôi phải làm'”.

Ðó là lời Chúa.

Suy Niệm

Bài Tin Mừng hôm nay có thể gây sốc vì nhiều lý do.
Chúng ta không hiểu thái độ của ông chủ trong dụ ngôn.
Tại sao ông đối xử tàn nhẫn với anh đầy tớ?
Tại sao ông lạm dụng anh khi bắt anh làm việc nhiều?
Tại sao ông không biết ơn anh đầy tớ chăm chỉ?
Và cuối cùng, tại sao Chúa Giêsu lại bảo chúng ta
hãy nói mình là những đầy tớ vô dụng,
dù chúng ta đã làm tròn điều phải làm (Lc 17,10)?

Người đầy tớ trong dụ ngôn này thật ra là một anh nô lệ.
Vào thời Kinh Thánh được viết, vẫn còn chế độ nô lệ.
Có người làm nô lệ vì bị bắt làm tù binh (1 V 9,21),
vì mắc món nợ lớn không trả nổi (Xh 22,2)
hay vì nghèo quá nên tự bán mình (Lv 25,39).
Nô lệ là tài sản của chủ, được coi như đầy tớ trong nhà,
nhưng cũng được quý mến (Lc 7,2), có khi được học cao,
cho hưởng nhiều chức vụ và quyền lợi (Lc 12,42.45).
Người nô lệ khác với người làm công ở điểm này:
anh không có quyền đòi chủ trả công hay biết ơn,
và anh phải luôn luôn làm theo mệnh lệnh của chủ.

Chúa Giêsu ví các Tông đồ như các nô lệ hay đầy tớ.
Ông chủ của họ là Thiên Chúa.
Người nô lệ làm việc cho chủ, cày ruộng hay chăn chiên.
Cả ngày anh vất vả ngoài đồng, đến chiều mới về nhà,
dĩ nhiên chủ sẽ không mời anh ngồi ngay vào bàn ăn.
Không, anh sẽ phải xuống bếp, dọn bữa cho chủ,
rồi thắt lưng hầu bàn, cho đến khi chủ ăn xong.
Đó mới là lúc anh dùng bữa.
Đối với người sống thời Chúa Giêsu,
cách cư xử của ông chủ này chẳng có gì là quá đáng.
Ông chủ nào cũng làm như thế thôi.
Chẳng có chuyện anh nô lệ đi làm về, được nghỉ ngơi,
rồi ngồi đồng bàn, ăn chung với chủ.
Cũng chẳng có chuyện sau đó ông chủ phải cảm ơn,
hay cho anh ấy một món quà để thưởng công.
Chẳng ông chủ nào làm như thế với người nô lệ!

Chúa Giêsu đã mời những vị Tông đồ đang nghe dụ ngôn
đặt mình vào tư thế của ông chủ để hiểu thái độ của ông.
Giờ đây Ngài mời họ đặt mình vào tư thế của anh nô lệ.
Anh này đã làm mọi mệnh lệnh ông chủ đưa ra
như đi cày hay chăn chiên, dọn bữa hay hầu bàn.
Anh có tự cao hay tự hào vì đã làm mọi việc ấy không?
Anh có đòi chủ phải làm gì điều đó cho anh không?
Câu trả lời đơn giản là không.
Chúa Giêsu nói: “Đối với anh em cũng vậy.”
Ngài mời các Tông đồ là những vị lãnh đạo tương lai,
hãy bắt chước thái độ của người nô lệ vâng phục chủ.
Sau khi chu toàn mọi việc chủ giao,
thì nhận mình chỉ là những nô lệ bình thường, bất xứng,
thậm chí là vô dụng (Lc 17,10).
“Chúng tôi chỉ làm điều chúng tôi phải làm thôi.”

Dụ ngôn trên đây về người nô lệ hẳn đánh động các Tông đồ.
Có thể nói các Tông đồ cũng là những nô lệ cho Thiên Chúa.
Nhưng đây không phải là những nô lệ bị ép buộc.
Trái lại, họ đã tự do uốn ý muốn của họ cho hợp với ý Chúa.
Họ cũng đi cày hay chăn chiên, cũng hầu bàn hay nuôi dân.
Và họ coi đây là bổn phận phải làm một cách vô vị lợi,
bởi lẽ được phục vụ cho chủ đã là phần thưởng rồi.

Làm sao để chúng ta không bị nặng nề
bởi việc tuyên dương những công trình mình đã thực hiện?
Làm sao để chúng ta thanh thoát với tiếng tăm,
và ra khỏi những tìm kiếm đặc quyền hay vinh dự?
Xin được học sự tự hạ nơi người nô lệ mang tên Giêsu (Pl 2,7).

 

Cầu Nguyện

Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế Người là tất cả của tôi.
Chỉ mong ý muốn trong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế tôi cảm hấy Người ở mọi nơi,
đến với Người trong mọi sự,
và dâng Người tình yêu trong mọi lúc.
Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế tôi không bao giờ muốn tránh gặp Người.
Chỉ mong mọi ràng buộc trong tôi chẳng còn gì,
nhờ đó tôi gắn bó với ý muốn của Người,
và thực hiện ý Người trong suốt đời tôi. (R. Tagore)

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ

Nguồn: Hội đồng Giám mục Việt Nam