
Bài Ðọc I: St 14, 18-20
“Ông mang bánh và rượu tới”.
Bài trích sách Sáng Thế.
Trong những ngày ấy, Melkixêđê là vua thành Salem, đem bánh và rượu tới, vì ông là thượng tế của Thiên Chúa Tối Cao, ông chúc phúc cho Abram rằng: “Xin Thiên Chúa Tối Cao và Ðấng tạo thành trời đất chúc phúc cho Abram, và đáng chúc tụng thay Thiên Chúa Tối Cao, vì nhờ Người che chở, quân thù đã rơi vào tay ông”. Và Abram dâng cho ông một phần mười tất cả chiến lợi phẩm.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 109, 1. 2. 3. 4
Ðáp: Con là Thượng tế tới muôn đời theo phẩm hàm Melkixêđê (c. 4bc).
Xướng: 1) Thiên Chúa đã ban bố cùng Chúa tôi rằng: “Con hãy ngồi bên hữu Ta, cho tới khi Ta bắt quân thù làm bệ kê dưới chân Con”.
Ðáp: Con là Thượng tế tới muôn đời theo phẩm hàm Melkixêđê (c. 4bc).
2) Ðức Thiên Chúa từ Sion sẽ phô bày vương trượng quyền bính của Ngài, rằng: “Con hãy thống trị giữa quân thù”.
Ðáp: Con là Thượng tế tới muôn đời theo phẩm hàm Melkixêđê (c. 4bc).
3) “Các thủ lãnh cùng hiện diện bên Con, ngày Con giáng sinh trong thánh thiện huy hoàng: trước rạng đông, tựa hồ sương sa, Ta đã sinh hạ ra Con”.
Ðáp: Con là Thượng tế tới muôn đời theo phẩm hàm Melkixêđê (c. 4bc).
4) Ðức Thiên Chúa đã thề và không hối hận rằng: “Con là Thượng tế tới muôn đời theo phẩm hàm Melkixêđê”.
Ðáp: Con là Thượng tế tới muôn đời theo phẩm hàm Melkixêđê (c. 4bc).
Bài Ðọc II: 1 Cr 11, 23-26
“Mỗi khi anh em ăn và uống anh em loan truyền việc Chúa chịu chết”.
Bài trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Cô-rintô.
Anh em thân mến, phần tôi, tôi đã lãnh nhận nơi Chúa điều mà tôi đã truyền lại cho anh em, là Chúa Giêsu trong đêm bị nộp, Người cầm lấy bánh và tạ ơn, bẻ ra và phán: “Các con hãy lãnh nhận mà ăn, này là Mình Ta, sẽ bị nộp vì các con: Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Ta”. Cùng một thể thức ấy, sau bữa ăn tối, Người cầm lấy chén và phán: “Chén này là Tân Ước trong Máu Ta; mỗi khi các con uống, các con hãy làm việc này mà nhớ đến Ta”. Vì mỗi khi anh em ăn bánh và uống chén này, anh em loan truyền việc Chúa chịu chết, cho tới khi Chúa lại đến.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia: Ga 6, 51-52
Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Ta là bánh hằng sống từ trời xuống; ai ăn bánh này, thì sẽ sống đời đời”. – Alleluia.
Phúc Âm: Lc 9, 11b-17
“Tất cả đều ăn no nê”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu nói với dân chúng về nước Thiên Chúa và chữa lành những kẻ cần được cứu chữa. Vậy khi đã xế chiều, nhóm mười hai đến thưa Người rằng: “Xin Thầy giải tán dân chúng, để họ đi vào trong các làng mạc và trại quanh đây mà trú ngụ và kiếm thức ăn, vì chúng ta đang ở nơi hoang địa”. Nhưng Người nói với các ông: “Các con hãy cho họ ăn đi”. Các ông trả lời: “Chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá, trừ phi chúng con phải đi mua thức ăn cho cả đám đông này”. Số đàn ông độ năm ngàn. Người nói với các môn đệ rằng: “Hãy cho họ ngồi xuống từng nhóm độ năm mươi người”. Các ông đã làm như thế, và bảo tất cả ngồi xuống. Chúa Giêsu cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá, nhìn lên trời, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và phân phát cho các môn đệ để các ông dọn ra cho dân chúng. Tất cả đều ăn no nê, và người ta thu lượm được mười hai thúng miếng vụn còn dư lại.
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm
Thiên Chúa dựng nên con người là hồn và xác,
nên hơn ai hết, Ngài biết con người cần gì.
Sự sống đời đời là cùng đích tối hậu cho linh hồn,
nhưng không vì thế mà Ngài coi thường sự sống thân xác.
Thiên Chúa quan tâm đến chuyện đói no của con người.
Ngài như Mục tử dẫn chiên đến đồng cỏ và suối nước.
Nơi hoang địa, Thiên Chúa nuôi dân bằng manna từ trời,
và cho dân uống nước từ tảng đá (Xh 16,1 – 17,8).
Đức Giêsu cũng quan tâm đến chuyện đói no của con người.
Khi Ngài và các tông đồ tìm được chỗ riêng tư để rút lui,
thì đám đông lại biết và đi theo đến tận nơi (Lc 9,10-11).
Đức Giêsu đã niềm nở tiếp đón họ,
nói về Nước Thiên Chúa và chữa bệnh cho họ (Lc 9,11).
Nhưng như thế đối với Ngài vẫn chưa đủ.
Khi Nhóm Mười Hai muốn giải tán để họ đi mua đồ ăn,
thì Đức Giêsu lại muốn đãi họ ăn miễn phí.
Đãi bữa ăn chiều cho năm ngàn người, ở một nơi vắng vẻ,
chuyện này khó lòng có trong trí các tông đồ.
Nhưng Đức Giêsu đã làm được với sự đóng góp của các ông.
Năm ổ bánh của họ được trao qua tay Ngài.
Năm ổ bánh được chúc phúc, được bẻ ra,
được trao lại cho các ông, để các ông trao cho dân chúng.
Không ai biết phép lạ đã diễn ra như thế nào.
Chỉ biết mọi người được ăn no nê và còn dư mười hai giỏ.
Sau khi làm phép lạ bánh hóa nhiều cho đám đông,
danh tiếng của Đức Giêsu được thêm lừng lẫy.
Tuy nhiên, phép lạ này chắc đã làm Ngài phải suy nghĩ.
Dân chúng được no nê, nhưng cái no đó không kéo dài.
Ngài biết chẳng mấy chốc họ sẽ đói lại.
Hơn nữa, đó chỉ là cái no tạm thời cho thân xác.
Lấy gì để làm cho linh hồn được no thỏa?
Phép lạ bánh hóa nhiều giải quyết được một nhu cầu,
nhưng không thể làm phép lạ này mãi được.
Phải tìm ra thứ lương thực thường tồn nuôi linh hồn,
có khả năng đem đến sự sống vĩnh cửu (x. Ga 6,27).
Đức Giêsu vẫn trăn trở tìm kiếm thứ lương thực ấy.
Những gì Ngài làm trong Bữa Tiệc Ly
không phải là chuyện đột xuất hay do hứng khởi bất ngờ,
nhưng là hoa trái của một quá trình tìm kiếm và sáng tạo.
Khi biết mình sắp bị nộp và đổ máu cho con người,
Đức Giêsu đã cầm lấy tấm bánh và chén rượu mà nói:
“Đây là Mình Thầy, bị nộp vì anh em” (Lc 22,19).
“Đây là Máu Thầy, đổ ra vì muôn người” (Mc 14,24).
Như thế Ngài đã biến đổi tấm bánh thành Mình Ngài,
biến đổi rượu nho trong chén thành Máu Ngài.
Rồi Ngài trao cho các môn đệ tấm bánh và chén rượu ấy.
Khi ăn Bánh và uống Rượu,
họ được hiệp thông với cuộc Tử nạn và Phục sinh của Ngài,
và được Ngài nuôi bằng chính Thịt Máu.
Với bí tích Thánh Thể, ước mơ của Đức Giêsu được thành tựu.
Nhưng bữa tiệc Thánh Thể vẫn là một mầu nhiệm đức tin.
Chúng ta tin Chúa Giêsu hiện diện dưới hình bánh rượu,
dù con mắt của giác quan chẳng thấy gì.
Chúng ta tin Chúa đến gặp gỡ và nuôi sống chúng ta
khi chúng ta đưa tay đón nhận tấm bánh thánh đơn sơ.
Bữa tiệc Thánh Thể chuẩn bị cho Bữa tiệc cánh chung,
nơi “anh em sẽ đồng bàn ăn uống với Thầy ” (Lc 22,30),
nơi không còn cần đức tin nữa.
Sống ở đời, ta sẽ dự nhiều bữa tiệc: tiệc đời, tiệc thánh.
Làm sao để mọi bữa tiệc đưa ta về với bữa tiệc cuối cùng,
bữa tiệc hạnh phúc với Chúa, mãi mãi, diện đối diện.
Cầu Nguyện
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã có kinh nghiệm về cái đói,
sau khi ăn chay bốn mươi ngày trong hoang địa.
Chúa cũng từng đói đến mức phải tìm trái nơi cây vả.
Chúa đã xin nước uống nơi người phụ nữ Samari,
và đã nếm cái khát của người bị mất máu trên thập giá.
Lạy Chúa Giêsu, vì Chúa có thân xác như chúng con,
nên Chúa đã bênh các môn đệ khi họ bứt lúa mà ăn vì đói,
Chúa đã làm phép lạ bánh hóa nhiều
vì sợ người ta xỉu dọc đường,
Chúa đã bảo người ta cho cô bé mới hồi sinh được ăn.
Đói khát là chuyện bình thường của thân xác con người,
và Chúa chẳng bao giờ coi thường
những nhu cầu chính đáng của nó.
Nhưng xin nhắc chúng con nhớ rằng
con người không chỉ sống nhờ cơm bánh,
mà còn nhờ Lời Chúa,
không chỉ đói khát thức ăn vật chất
mà còn khao khát những giá trị tinh thần.
Xin dạy chúng con đừng khép cửa lòng
như ông nhà giàu xây thêm kho,
nhưng biết chia sẻ cho những Ladarô đang nằm ngoài cổng.
Xin cho chúng con hiểu
giá trị của một ly nước được trao đi,
của tấm bánh giữa đêm khuya cho người bạn mượn.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đói khát nên vẫn ngửa tay xin chúng con mỗi ngày
mà chúng con không hay.
Xin giúp chúng con bắt chước Chúa trong bữa tiệc cuối cùng
dám bẻ ra và trao đi tấm bánh đời mình để phục vụ.
Ước gì mai này chúng con được đồng bàn với Chúa
và với mọi người thành tâm thiện chí trong Nước Trời.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Nguồn: Hội đồng Giám mục Việt Nam